Kết thúc thê thảm của nhà họ Cố 1
Ở trong thành phố, người nào cũng có thể giẫm một chân lên Nhậm Thiên Tường.
Cuộc sống của anh ta trở nên thê thảm, chi phí ăn mặc đều do chính phủ bố thí, dáng vẻ đàng hoàng hiện giờ của người này đều dựa vào hành động quyên góp cả gia tài để lấy danh tiếng, duy trì mặt mũi đã từng là "cậu ấm" của chính mình.
Nhà họ Cố và nhà họ Nhậm đều là địa chủ của vùng đất này, tình cảm của tổ tiên hai nhà cũng không quá tệ, vẫn duy trì đến nay.
Ngày hôm nay của kiếp trước là ngày bắt đầu cơn ác mộng của cô.
Khi đó, bởi vì lời nói của Trần Nhân làm cho cô mất hồn mất vía, vết thương trên đầu cũng không có xử lý dẫn tới nhiễm trùng và phát sốt.
Buổi chiều hôm đó, anh cả uống đến say mèm dẫn theo người bạn tốt Nhậm Thiên Tường trở về từ thành phố.
Đêm đó, Nhậm Thiên Tường mò vào phòng cô không một tiếng động.
Những năm bảy mươi, không kết hôn mà ngủ chung giường là làm bậy, là người không đàng hoàng.
Nhậm Thiên Tường lại ra vẻ ta đây là người bị hại, truyền chuyện xấu hổ này ra ngoài cho câu chuyện càng trở nên ầm ĩ, làm cho tên tuổi xấu xí của cô càng trở nên trầm trọng hơn, tại họa không đến một mình, Trần Nhân vốn đã không vừa mắt cô nên cũng vui vẻ nhìn cô gả cho đời sau của một địa chủ thấp hèn.
Cô ta dẫn theo Điền Tĩnh đứng ở trước cửa nhà cô mắng cô là người phóng túng, ra vẻ chán ghét việc hôn nhân nhưng hiện tại lại dùng thủ đoạn để câu lấy một người đàn ông, nếu bây giờ cô vẫn còn không muốn lập gia đình thì sẽ ảnh hưởng danh dự đại đội sản xuất của thôn Đại Lao Tử.
Tường ngã mọi người đẩy.
Cô vốn là người không được yêu thích ở trong thôn cho nên cuối cùng cũng đành chịu đựng ghê tởm mà gả cho người đầu sỏ Nhậm Thiên Tường này.
Chỉ vẻn vẹn trong một buổi tối, cả cuộc đời của cô đã xảy ra thay đổi đến nghiêng trời lệch đất.
Nói là gả chồng, nhưng thực tế lại không có gì khác với bắt rể cả. Sau khi kết hôn họ cũng không có trở về trong thành phố mà ngược lại là ở tại nhà họ Cố sinh hoạt.
Mới đầu, Nhậm Thiên Tường đối xử với cô cũng không tệ, hơn nửa bề ngoài của người này cũng đẹp trai, lại là người có trí thức. Trong vòng nửa tháng anh ta dùng lời nói nhỏ nhẹ đã dỗ dành cô trở thành người ngoan ngoãn nghe lời, cô cũng dần dần quên chuyện lúc trước.
Cô vốn đã muốn chấp nhận sự thật, muốn sống thật tốt với anh ta. Nếu không phải Điền Tĩnh bất ngờ có được mấy hòm đồ cổ và vàng bạc, e là Nhậm Thiên Tường vẫn sẽ lá mặt lá trái với cô như cũ.
Đúng vậy, sau đó cô mới biết được sở dĩ Nhậm Thiên Tường làm vậy là đều có mục đích, mục tiêu của anh ta là "bảo tàng" mà tổ tiên nhà họ Cố chôn trong nhà, điều bí mật như vậy ngay cả cô cũng không biết, không biết Nhậm Thiên Tường nghe được từ nơi nào.
Điền Tĩnh lại "chí công vô tư" mà nộp toàn bộ tài sản vừa đào được này cho đại đội.
Đại đội cũng không dám nuốt riêng một mình mà báo lên cấp trên, cuối cùng, lãnh đạo huyện còn cố ý đi xuống kiểm tra và khen ngợi đại đội sản xuất của thôn Đại Lao Tử rất nhiều, còn cố ý sắp xếp một công việc ở thị trấn cho người có công - Điền Tĩnh này làm, để cô ta trở thành công nhân chính thức của nhà máy dệt.
Điền Tĩnh dựa vào bảo tàng của tổ tiên nhà họ Cố bọn họ để trở thành người thành phố ăn lương thực thương phẩm[1], thật quá buồn cười.
[1] Lương thực thương phẩm: một loại lương thực có giá trị trao đổi, được quyền mua bán trong thời kỳ bao cấp.
Lương thực thương phẩm: một loại lương thực có giá trị trao đổi, được quyền mua bán trong thời kỳ bao cấp.
Nhưng điều làm cô hận Điền Tĩnh đến mức như vậy cũng không hẳn là vì sự kiện này.
Nếu nói bi kịch của cô là khởi đầu cho chuyện xui rủi của nhà họ Cố thì người mang tên Điền Tĩnh này là người làm cho nhà họ Cố tan nhà nát cửa, là đầu sỏ gây nên một kết thúc thê thảm, so với Trần Nhân, Trần Nguyệt Thăng hay thậm chí là Nhậm Thiên Tường, người cô hận nhất là Điền Tĩnh.
"Em gái!" Giọng nói trong trẻo đột ngột cắt đứt dòng suy nghĩ của Cố Nguyệt Hoài, cô giật mình, thu lại sự thù hận từ trong đáy mắt lại, nâng mắt lên nhìn về phía Cố Đình Hoài, cong môi gọi: "Anh cả."